Cô còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị đẩy mạnh, ngã thẳng vào tháp rượu sâm banh phía sau.

“Yên Yên!” Tiếng Chu Mộ Bạch hốt hoảng vang lên cùng lúc, anh lập tức ôm chặt lấy Tô Yên trong lòng.

Khi anh ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tri Ý, chỉ nghe “choang—” một tiếng, tháp rượu sụp đổ tan tành.

Chu Mộ Bạch ôm Tô Yên, sắc mặt tái mét, định bước tới.

“Anh Mộ Bạch, chân em đau quá…” Tô Yên nức nở, níu lấy áo anh không buông.

Chu Mộ Bạch không chần chừ nữa, bế bổng Tô Yên rời khỏi hội trường, không ngoảnh đầu lại.

Hứa Tri Ý ngồi bệt trong đống ly vỡ và rượu tràn lan, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh rời đi.

Chương 7

Vài vệ sĩ mặc đồ đen cuối cùng cũng chen được qua đám đông, nhanh chóng khống chế hiện trường.

“Tri Ý! Cậu sao rồi!”

Hứa Tri Ý quay đầu lại, là Lâm Vi — người bạn cô quen trong một dự án từ thiện hai năm trước, tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn.

Lâm Vi nhìn thấy vết thương dài trên cánh tay cô, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Trời ơi, rách sâu thế này à! Nhân viên đâu! Mau mang hộp cứu thương đến!”

“Chu Mộ Bạch mù rồi sao? Cậu bị thương thế này mà không thấy à? Tô Yên chỉ trẹo chân một cái mà lo lắng cuống lên như sắp chết!”

Hai người phụ nữ quen biết khác cũng vây lại, gương mặt đầy tức giận.

“Đúng vậy! Hôm nay là Tô Yên chủ động tới hạ thấp cậu trước, bọn tớ tức quá mới đứng ra tranh luận với cô ta.”

“Sau đó màn hình lớn bật mấy bài đăng với ảnh kia, bọn tớ sợ cậu mềm lòng chịu thiệt, mới định chặn đường mắng thẳng mặt cô ta!”

Lâm Vi cẩn thận dùng bông sát trùng lau vết thương cho Hứa Tri Ý, miệng không ngừng nói:

“Tớ nhất định phải đem mấy trò bẩn thỉu của cô ta tố thẳng lên mặt ông cụ nhà họ Chu!”

Hứa Tri Ý nhìn những người bạn đang tức giận vì mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Năm năm trước, khi cô vừa theo Chu Mộ Bạch tham dự những buổi tiệc như thế này, vì xuất thân thấp mà không ít lần bị khinh thường, dè bỉu.

Nhưng bây giờ, cô lại có những người bạn thật lòng sẵn sàng đứng về phía mình.

Cô kìm lại cảm giác cay nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã bênh vực cho tớ, nhưng không cần làm gì thêm nữa đâu.”

“Bởi vì… tớ định chia tay với Chu Mộ Bạch rồi.”

“Cái gì?!” Cả ba người đều kinh ngạc.

“Chia tay? Suốt năm năm qua, anh ta bận rộn công việc, cậu thay anh ta quán xuyến mọi thứ; anh ta không thích giao tiếp, cậu đứng ra thu xếp chu toàn… Sự tận tâm của cậu, bọn tớ là người ngoài nhìn mà còn thấy cảm động, sao lại đột nhiên muốn chia tay?”

Hứa Tri Ý vừa định mở miệng giải thích, một giọng nói chen vào:

“Chính là mấy người này! Anh Mộ Bạch, là họ chửi em ác nhất!”

Tô Yên khoác tay Chu Mộ Bạch bước đến, đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt uất ức.

Chu Mộ Bạch vẫn cố giữ hòa khí, giọng nhẹ nhàng: “Tri Ý, chuyện tối nay… có khi nào chỉ là hiểu lầm?”

“Yên Yên đôi khi nói chuyện hơi thẳng, nhưng em xưa nay luôn hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không để bạn mình làm ra chuyện như vậy…”

“Không có hiểu lầm.” Hứa Tri Ý ngắt lời anh.

“Bài viết không phải do em đăng, nhưng mấy người vừa vây lấy cô Tô tranh luận đúng là bạn của em.”

Tô Yên như chộp được bằng chứng, ngẩng cao đầu: “Hứa Tri Ý, cô thừa nhận rồi! Vậy bọn họ nhất định phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người!”

“Xin lỗi?” Hứa Tri Ý nhìn cô ta, cười nhạt.

“Được thôi. Nhưng trước đó, có muốn mở lại camera giám sát xem cô Tô vừa rồi nói những gì không? Hoặc tìm người đã phát những hình ảnh đó lên màn hình lớn để đối chất?”

Sắc mặt Tô Yên lập tức trắng bệch, vô thức siết chặt tay áo của Chu Mộ Bạch.

Chu Mộ Bạch vỗ về tay cô ta như để trấn an, giọng trầm xuống: “Chỉ là mấy lời tranh cãi, không cần làm to chuyện.”

Anh quay sang Hứa Tri Ý, ngữ khí mềm mỏng: “Tri Ý, anh biết em đang không vui, nhưng không nên dùng cách này để trả đũa…”

“Em nói rồi, không phải em làm!”

Hứa Tri Ý đã chẳng còn sức giải thích, chỉ khẽ gật đầu với Lâm Vi và những người bạn: “Tớ đưa các cậu ra ngoài trước.”

Cô xoay người định rời đi, Chu Mộ Bạch theo phản xạ nắm lấy tay cô.

“Á—” Hứa Tri Ý khẽ rên lên một tiếng, cả người cứng đờ.

Lúc này Chu Mộ Bạch mới nhận ra có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một vệt máu đỏ chói mắt.

Anh vội buông tay ra: “Em bị thương rồi? Khi nào vậy? Sao không nói với anh!”

Lâm Vi tức giận không chịu nổi: “Nói với anh? Chu tổng, vừa nãy trong mắt anh ngoài cô Tô bị trẹo chân ra, còn thấy được ai khác sao?”

Mặt Chu Mộ Bạch thoáng lộ vẻ lúng túng và hối lỗi.

“Lúc đó anh ở gần Yên Yên hơn, tình hình hỗn loạn, không để ý. Tri Ý, xin lỗi, anh không cố ý lờ em đi.”

Hứa Tri Ý lắc đầu, kéo tay áo che vết thương lại: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”

Chính vì cô nhẹ nhàng như không, lại khiến lòng Chu Mộ Bạch càng thêm áy náy.

Anh nắm lấy tay phải chưa bị thương của cô, giọng dịu dàng: “Tri Ý, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Anh biết em để tâm.”

“Nhưng anh và Yên Yên chỉ là quan hệ anh trai chăm sóc em gái. Em là vợ anh, nên hiểu cho anh, rộng lượng một chút… được không?”

Hứa Tri Ý ngẩng đầu lên nhìn anh.

Dưới ánh đèn, trong mắt anh là ánh nhìn quen thuộc, như mong cô lại “biết điều” như mọi lần.

Cô nhìn anh mấy giây, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Dù sao thì… ba ngày nữa, cô sẽ rời đi rồi.

Chương 8

Sau ngày hôm đó, Chu Mộ Bạch hủy toàn bộ các cuộc xã giao.

Anh đích thân thay thuốc cho Hứa Tri Ý, động tác rất nhẹ, miệng không ngừng nói: “Không đau đâu, không đau đâu.”

Anh lần đầu vào bếp nấu canh, bưng một bát canh màu sắc không mấy đẹp mắt, căng thẳng hỏi cô: “Có ngon không?”

Đêm khuya, khi cô gặp ác mộng choàng tỉnh, anh sẽ vỗ nhẹ lưng cô, lặp đi lặp lại: “Đừng sợ.”

Hứa Tri Ý tiếp nhận tất cả, bình tĩnh nói lời cảm ơn.

Cuối tuần, Chu Mộ Bạch đặt chỗ ngắm cảnh ở nhà hàng trên đỉnh núi, muốn hẹn hò riêng với cô.

Khi Tô Yên gọi điện làm nũng đòi đi cùng, Hứa Tri Ý đang ở phòng thay đồ sắp xếp vali.

Thấy Chu Mộ Bạch do dự, cô chủ động nói: “Được thôi, cùng đi.”

Trên bàn ăn, Tô Yên ngồi sát bên Chu Mộ Bạch, khi nói chuyện còn nghiêng người, gần như dựa hẳn vào lòng anh.