“Các người chỉ là một cái viện điều dưỡng rách nát, biết gì về tim mạch chứ!”

Anh ta thậm chí còn ngẩng đầu chất vấn tôi: “Tôi mới là chuyên gia tim mạch!”

“Tại sao cô lại đưa Ninh Ninh đến cái nơi ba không này, đến cả chứng chỉ hành nghề y cũng không có!”

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta.

Điểm yếu của Tạ An Lâm, chính là luôn thích đổ hết tội lỗi lên đầu người khác.

Còn bản thân anh ta, vĩnh viễn là kẻ vô tư cao thượng, đứng về phía “chính nghĩa”.

Trái ngược với vẻ ngoài nho nhã, bác sĩ Lý Đức là người đàn ông cao lớn, từ nhỏ đã yêu thích vận động.

Chỉ vài động tác, ông đã quật ngã Tạ An Lâm xuống đất, khiến anh ta không thể nhúc nhích.

Bác sĩ Lý Đức cũng vô cùng tức giận:

“Trước hết, tôi nói cho anh biết thân phận của tôi.”

“Sư phụ của tôi là ‘mẹ đẻ của ngành tim mạch’, anh cứ lên mạng tìm thử, tên của bà ấy ở khắp nơi.”

“Nếu anh nghi ngờ năng lực chuyên môn tim mạch của tôi, chi bằng đi chất vấn những giải thưởng và bằng sáng chế mà tôi đã nhận được?”

Tạ An Lâm câm lặng.

Tôi tốt bụng nhắc thêm một câu: “Giáo trình anh học hồi đại học… chính là do sư phụ của ông ấy biên soạn.”

Bác sĩ Lý Đức tiếp tục mắng, giọng lạnh lùng:

“Hơn nữa, thứ cho tôi nói thẳng, thưa vị tiên sinh.” “Con gái anh đã có tới sáu lần phối ghép

thành công, nhưng anh lại đem toàn bộ cơ hội đó nhường cho người khác,”

“Anh tự xưng là chuyên gia, chẳng lẽ không biết tim ảnh hưởng đến toàn bộ chức năng cơ thể sao?”

“Rất nhiều người cuối cùng không thể phẫu thuật thành công, đều là vì bệnh tim kéo dài quá lâu, khiến cơ thể mất đi khả năng khỏe mạnh!”

“Ninh Ninh chính là bị kéo dài như vậy, cuối cùng đánh mất cơ hội sống sót!”

Tạ An Lâm nước mắt giàn giụa: “Không… không phải như vậy…”

“Tôi chỉ là không ngờ bệnh của con bé lại nghiêm trọng đến thế.”

“Tôi cũng muốn con bé sống mà, con bé là con gái tôi cơ mà!”

Ngay cả bác sĩ Lý Đức, người luôn ôn hòa, cũng lộ ra chút mất kiên nhẫn:

“Tôi đã xem nhật ký của Ninh Ninh, cũng biết là ai đã dạy con bé nhịn đau,”

“Nhưng cho dù anh là cha, chỉ cần quan tâm thêm một chút thôi, cũng phải giống như Ôn

Mặc, phát hiện ra sự bất thường của con bé, phát hiện bệnh tình nghiêm trọng đến mức nào,”

“Anh là chuyên gia, chỉ cần anh chịu kiểm tra cho con bé một lần là đủ rồi.”

“Vậy mà Ôn Mặc đã quỳ cầu xin lâu như thế, anh vẫn không để trong lòng.”

Trong mắt bác sĩ Lý Đức tràn đầy khinh miệt: “Anh không chỉ là một người cha thất bại,” “mà còn là một người chồng thất bại.”

Tạ An Lâm hoàn toàn sụp đổ, ngã quỵ xuống đất, co rúm toàn thân lại.

Tôi nhẹ giọng trấn an bác sĩ Lý Đức: “Cảm ơn bác sĩ, đừng để họ ảnh hưởng đến tâm trạng của ông nữa.”

Bác sĩ Lý Đức thở dài: “Tôi không sao.”

“Chỉ mong sau này cô cũng có thể sống vui vẻ hơn, đó cũng là điều Ninh Ninh mong muốn.”

Tôi cúi mắt, khẽ gật đầu.

Chỉ tiếc là… tôi đã quyết định đi chết rồi.

Đây là chuyện cuối cùng, cũng là chuyện duy nhất tôi không nghe lời Ninh Ninh.

Bởi vì tôi thật sự… nhớ con bé quá nhiều.

Nhìn vẻ mặt khác nhau của từng người trong gia đình đó, tôi biết mục đích của mình đã đạt được.

Tôi vừa định xoay người rời đi.

Tạ An Lâm kéo tôi lại: “Em chẳng phải nói Ninh Ninh có để lại quà cho chúng tôi sao?”

Tôi sững người, khóe môi hiện lên nụ cười mỉa mai.

“Quà ư?” “Các người hại chết Ninh Ninh,” “vậy mà còn dám hỏi tôi quà mà con bé để lại sao?”

“Các người đang mơ giữa ban ngày đấy à.”

Ném lại câu đó, tôi không chút do dự xoay người bỏ đi.

Ninh Ninh của tôi… vẫn đang đợi tôi trên thiên đường.

Tôi không thể để con bé chờ quá lâu.

Lại lên tàu hỏa xuôi về phương Nam, tôi quay trở lại thành phố nơi Ninh Ninh ra đời.

Cũng chính tại bệnh viện nơi con bé cất tiếng khóc chào đời ấy, tôi chờ đến lịch an lạc đã đặt trước.

Bác sĩ phụ trách an lạc theo thông lệ hỏi tôi: “Cô thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Tôi không chút do dự gật đầu.

Dù Ninh Ninh hy vọng tôi có thể sống thật tốt.

Nhưng trong một thế giới không còn con bé tồn tại, việc ở lại… cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Không lâu sau, tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như đang lơ lửng giữa không trung.

Tầm nhìn của tôi không còn bị giới hạn trong bốn bức tường, mà có thể nhìn thấy vạn vật trên đời.

Tôi nhìn thấy Lâm Nhã và Ôn Thượng hung hăng tát Ôn Thư, đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Ôn.

Hai người già ấy hoàn toàn khác hẳn vẻ khinh miệt trước kia, hối hận chạy đến mộ Ninh Ninh mà gào khóc thảm thiết.

Họ còn cho người đi khắp nơi tìm tôi, muốn tôi quay về nhà.