Gần đây em trai tôi nghiện đọc truyện thiên kim thật giả.
Sau khi con gái của tài xế – người có gương mặt giống hệt nó – dọn vào nhà ở, vốn đã ghét tôi sẵn, em trai tôi lại càng chán ghét tôi hơn.
Nó chắc chắn rằng tôi là thiên kim giả bị ôm nhầm, còn con gái tài xế mới là thiên kim thật.
Tôi lười so đo với nó.
Cho đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi, nó dẫn con gái tài xế đến nhận tổ quy tông.
Nó nhìn bố mẹ khoe khoang công lao:
“Bố mẹ, Nhu Nhu mới là con gái ruột của hai người, là chị gái ruột của con, còn Lục Thiển chỉ là đồ giả mạo!”
Nói xong nó ném thẳng bản giám định DNA vào mặt tôi:
“Chị đã chiếm chỗ chị gái ruột của tôi suốt mười tám năm, bây giờ có thể cút khỏi nhà họ Lục rồi!”
Phía sau nó, con gái tài xế rưng rưng nước mắt đầy tủi thân:
“Em chỉ muốn trở về bên người thân ruột thịt của mình mà thôi…”
Cả căn phòng xôn xao, bố mẹ tôi cũng ngẩn người.
Còn tôi nhìn tờ báo cáo xác nhận quan hệ chị em, bỗng dưng bật cười.
“Có bao giờ nghĩ đến khả năng… chính em mới là thiếu gia giả không?”
1
Tôi tên là Lục Thiển, là thiên kim tiểu thư của hào môn họ Lục.
Hôm nay là lễ thành niên mười tám tuổi của tôi, bố mẹ đã đặc biệt bao trọn phòng yến tiệc sang trọng nhất thành phố, mời đủ các giới danh lưu đến chung vui cùng tôi.
Tôi mặc một chiếc váy công chúa đặt may riêng, đứng giữa đám đông tỏa sáng rực rỡ.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, em trai tôi – Lục Minh – lại đến để phá đám.
“Lục Thiển chỉ là đồ giả mạo, cô ta không xứng đáng đứng ở đây!”
Lục Minh dắt tay con gái bác tài – Triệu Nhu Nhu – hiên ngang bước vào giữa hội trường, ánh mắt nhìn tôi như thể đang nhìn rác rưởi bẩn thỉu.
Triệu Nhu Nhu rụt rè nép sau lưng nó, lộ ra đôi mắt ướt đẫm đầy tủi thân.
Bố mẹ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ra hiệu cho Lục Minh đừng làm ầm ĩ.
Bố nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Lục Minh, con đến trễ lễ thành niên của chị đã đành, nhưng còn muốn làm loạn gì nữa hả?”
Mẹ cũng khuyên nhủ: “Tiểu Minh à, ngày thường con với Thiển Thiển có nghịch ngợm chút cũng không sao, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của chị, con phải biết chừng mực chứ!”
Lục Minh lại như thể chẳng nghe thấy gì, giơ tay chỉ thẳng vào tôi, một lần nữa lớn tiếng khẳng định.
“Lục Thiển căn bản không phải con ruột nhà họ Lục, cô ta chỉ là thiên kim giả bị ôm nhầm. Còn người tôi dẫn đến – Triệu Nhu Nhu – mới là thiên kim thật của nhà họ Lục!”
Vừa nói, nó vừa đẩy Triệu Nhu Nhu ra trước mặt bố mẹ, vẻ mặt đầy đắc ý như chờ nhận thưởng.
“Bố mẹ, Nhu Nhu mới là con gái ruột của hai người, là chị gái ruột của con! Bố mẹ nhìn đi, mặt con với Nhu Nhu giống nhau như đúc, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao!”
Lời của Lục Minh như một quả bom nổ tung giữa khán phòng, khiến mọi người lập tức xôn xao.
Ánh mắt của khách mời thay nhau dò xét gương mặt của ba người chúng tôi.
“Nghĩ kỹ lại thì đúng thật, hai chị em nhà họ Lục chẳng có điểm nào giống nhau cả!”
“Ngược lại, Lục Minh và cô bé tên Triệu Nhu Nhu kia đúng là như cùng một khuôn đúc ra.”
“Chẳng lẽ Lục Thiển thật sự là thiên kim giả?”
“Chuyện này đúng là náo nhiệt rồi.”
Bố mẹ tôi cũng ngỡ ngàng lẩm bẩm: “Tiểu Minh với Triệu Nhu Nhu thật sự giống nhau quá…”
Lục Minh nghe thấy mọi người chỉ trỏ bàn tán về tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy ghét bỏ và khiêu khích.
Còn tôi thì chỉ lạnh nhạt cất lời: “Lục Minh, em đọc truyện thiên kim thật giả đến lú đầu rồi sao? Em nói tôi giả thì tôi là giả chắc?”
Tôi biết, Lục Minh từ nhỏ đã ghét người chị này.

