“Cả hội trường nhìn cho kỹ đi, báo cáo ADN ghi rõ rành rành tôi và chị Nhu Nhu là chị em ruột!” Lục Minh cố ý liếc tôi một cái rồi nói tiếp, “Chứng cứ rõ ràng, chị Nhu Nhu mới là thiên kim thật sự của nhà họ Lục! Còn Lục Thiển, không hề có quan hệ máu mủ với nhà họ Lục!”

Giọng nó vang to, như sợ tôi không nghe thấy.

Bố mẹ tôi đứng chết trân, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc và hoài nghi.

Bố nhíu mày sâu như chữ xuyên: “Bản báo cáo này… Tiểu Minh và Triệu Nhu Nhu thật sự là anh em ruột?!”

Mẹ thì run giọng nói: “Sao… sao lại thế này…”

Cả hội trường lập tức nổ tung, tiếng bàn tán còn ồn ào hơn lúc nãy.

“Có báo cáo xét nghiệm rồi, Lục Thiển chắc chắn là thiên kim giả rồi!”

“Tôi đoán vợ chồng nhà họ Lục hối hận chết mất, con ruột chịu khổ bên ngoài, lại đi nuôi con người ta suốt mười tám năm.”

“Lục Thiển lúc nãy còn hống hách lắm mà, giờ thì bị vả mặt chưa?”

“Đúng thế, chiếm danh phận người khác mà còn kiêu ngạo, giờ có chứng cứ rồi, xem cô ta còn cứng miệng được bao lâu!”

Tôi, từ một thiên kim được cưng chiều hết mực trong nhà hào môn, giờ thành đứa mạo danh bị người người giẫm đạp.

Lục Minh ngẩng cao đầu đầy đắc ý, ra lệnh đuổi tôi: “Lục Thiển, cạn lời rồi chứ gì? Còn không mau cút đi!”

Triệu Nhu Nhu kéo kéo tay áo Lục Minh, nhỏ giọng đầy e dè: “Em trai… Hay là… thôi đi… Dù sao bố mẹ cũng đã nuôi Thiển Thiển suốt mười tám năm…”

3

Bộ dạng “hiền lành rộng lượng” của cô ta chỉ khiến tôi càng giống như kẻ tội đồ không thể dung thứ.

Tôi bình tĩnh nhìn hai người bọn họ diễn kịch, không hề có ý định rời đi.

“Lục Minh, nhà họ Lục vẫn chưa đến lượt em định đoạt!”

Lục Minh khó chịu ra mặt, lập tức ra hiệu cho vệ sĩ kéo tôi ra ngoài.

“Lục Thiển, chị đúng là càng ngày càng hỗn! Hôm nay tôi phải cho chị biết ai mới là chủ nhân thật sự của nhà họ Lục! Loại gà rừng như chị không xứng mặc đồ cao cấp, lột váy cô ta xuống rồi ném ra ngoài cho tôi!”

Mấy tên vệ sĩ định lao đến kéo tôi, nhưng còn chưa chạm vào người tôi thì đã bị bố tôi quát lớn.

“Dừng tay! Ai dám động đến con gái tôi thử xem!”

Giọng nói của bố trầm thấp nhưng đầy khí thế, không cho phép ai nghi ngờ. Mẹ tôi vội vàng bước lên, che chắn tôi phía sau.

Đám vệ sĩ lập tức khựng lại tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước tiếp.

Lục Minh thấy vậy, mắt đỏ rực, không thể tin được dù đã có báo cáo DNA, bố mẹ vẫn bảo vệ tôi – một “người ngoài”.

Nó mất kiểm soát, gào lên với bố mẹ:

“Bố! Mẹ! Hai người hồ đồ rồi sao?”

“Con và chị Nhu Nhu mới là người nhà họ Lục, sao bố mẹ lại chẳng màng đến con ruột, lại đi hết lòng hết dạ với cái thứ mạo danh như Lục Thiển?”

Sắc mặt bố mẹ trầm xuống, ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Thiển Thiển là người nhà họ Lục.”

Dù lời họ nói không lớn, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể lay chuyển.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi dâng lên một dòng ấm áp.

Thì ra, dù có xảy ra chuyện gì, bố mẹ vẫn mãi là chỗ dựa vững chắc của tôi.

Lục Minh lại như pháo bị châm ngòi, mặt mày đầy căm phẫn và bất mãn.

Đúng lúc đó, Triệu Nhu Nhu cũng rơi nước mắt, khóc như đứt từng khúc ruột, như thể đang chịu đựng nỗi oan ức trời đất không dung.

“Tất cả là lỗi của con… Nếu con không xuất hiện, bố mẹ đã không phải khó xử, em trai cũng không đau lòng thế này… con thật sự không nên quay về…”

Vừa nói, cô ta vừa lảo đảo chạy ra cửa, như thể sắp hy sinh vì đại cục.

Lục Minh vội vàng giữ chặt cô ta lại, đau lòng an ủi: “Chị Nhu Nhu, chị đừng đi! Đây vốn dĩ là nhà của chị, người nên đi là Lục Thiển!”