Như một con bê con húc thẳng vào bụng Phù Dung, đẩy nàng ta lảo đảo về phía hồ: “Không cho ngươi bắt nạt mẫu thân ta, đồ đàn bà xấu xa.”

“Mẫu thân ta mới sinh ra đích tử của phủ tướng quân, sau này cả phủ tướng quân đều là của chúng ta.”

“Ùm” một tiếng, Phù Dung bị đẩy rơi xuống hồ.

“Có người rơi xuống hồ, cứu mạng, di nương bị đẩy xuống hồ rồi.” Hạ nhân nhốn nháo một phen.

Thẩm Hoài An dù đánh giặc giỏi, nhưng lại không biết bơi.

Hắn lo đến mặt xanh mét, lửa giận bốc lên, túm lấy Bảo Nhi, giận dữ quát: “Giờ con thành ra cái dạng không có giáo dưỡng thế này sao, ai dạy con vậy? Con dám đẩy di nương xuống hồ!”

Cố Thanh Uyển lập tức kéo Bảo Nhi về phía sau, ôm lấy con trai mà dỗ dành: “Chàng đừng quát nó, ngày trước chính là chàng từng nói phủ tướng quân sau này sẽ là của mẹ con ta, nó nói như vậy có gì sai.”

Phù Dung được kéo lên khỏi hồ, lạnh đến mức thân thể cứng đờ.

Đại phu bắt mạch xong lắc đầu: “Thai của di nương vốn đã không ổn, lần này vừa lạnh vừa bị kích thích, thai nhi giữ không được nữa. Giờ lại thêm tổn thương lớn, lại ngâm lâu trong hồ băng, e rằng từ nay khó lòng có thai lại.”

Phù Dung biết tin mất con, khóc đến tê tâm liệt phế.

Lão phu nhân vốn rất thích nha hoàn này, trước nâng lên làm thiếp, sau lại có thai khiến bà càng vui mừng, ai ngờ giờ lại sảy thai.

Hơn nữa còn là do Cố Thanh Uyển và Bảo Nhi gây ra.

Thẩm lão phu nhân đấm ngực dậm chân: “Đều do tiện nhân Cố Thanh Uyển dạy hư, trước kia Bảo Nhi ngoan ngoãn biết bao, giờ lại thành ra thế này, đến cả dám đẩy di nương có thai xuống hồ.”

“Đem Bảo Nhi đến viện ta, ta sẽ đích thân dạy dỗ, sau này cả đứa con trong bụng ả cũng không cho phép nàng ta nuôi.”

“Trước khi sinh con, Cố Thanh Uyển không được bước ra khỏi viện nửa bước.”

Cố Thanh Uyển chỉ có thể trơ mắt nhìn Bảo Nhi bị đưa đi, bản thân thì bị giam lỏng trong viện, không thể bước ra ngoài.

Thẩm Hoài An cũng đem chuyện Phù Dung sảy thai đổ hết lên đầu nàng, từ đó không hề bước vào viện nàng lấy một lần.

Phủ Phiêu Kỵ tướng quân lập tức loạn thành một nồi cháo.

Thẩm Hoài An đến về phủ cũng chẳng buồn về, mỗi ngày tan triều liền tụ hội với đồng liêu uống rượu chè chén đến tận giờ giới nghiêm mới về.

Bởi vì Cố Thanh Uyển và Bảo Nhi khiến Phù Dung mất con, lão phu nhân căm ghét nàng ta đến tận xương tủy.

Sau khi giam lỏng nàng, bà giao luôn quyền quản lý bếp núc trong phủ cho Phù Dung.

Phù Dung từ nhỏ đã lớn lên trong phủ, quen biết khắp nơi, từ khi nàng quản gia, không ai dám làm trái lời nàng.

Nàng kiểm soát viện của Cố Thanh Uyển vô cùng nghiêm ngặt.

Nàng sai người “hầu hạ” Cố Thanh Uyển bằng đồ ăn toàn mỡ và thịt, mỗi ngày chỉ cho vào toàn thịt mỡ, gà béo, vịt béo, không cho phép đưa rau quả vào.

Cố Thanh Uyển biết có điều không ổn, nhưng nếu không ăn thì chỉ có đói.

Nàng muốn đi tìm Thẩm Hoài An tố cáo nhưng ngay cả mặt hắn cũng không gặp nổi, có kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.

Cho đến lúc lâm bồn, bụng lớn khó sinh, nàng kêu khóc trong viện không ngừng.

Phù Dung chỉ sai người khóa cửa viện, nhàn nhạt nói: “Có người phụ nữ nào mà không phải sinh con chứ, chẳng phải cô ta từng sinh Bảo Nhi rồi sao, có kinh nghiệm mà, đâu cần mụ đỡ, sai một nha hoàn thô sử đi giúp là được.”

Lão phu nhân đang đi chùa lễ Phật, Thẩm Hoài An thì suốt ngày say xỉn bên ngoài, cả phủ Phiêu Kỵ không một ai cứu nàng.

Đến sáng sớm, Thẩm Hoài An vừa về phủ, có hạ nhân tay đầy máu chạy đến: “Tướng quân, phu nhân khó sinh, mất máu quá nhiều, sắp không xong rồi, mau gọi đại phu.”

Thẩm Hoài An dẫn theo đại phu xông vào trong viện, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên.

Cố Thanh Uyển và đứa bé đều đã chết trên giường sinh, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Hắn rút kiếm định giết Phù Dung.

Phù Dung lại căm giận nói: “Nàng ta giết chết con của thiếp, giờ chẳng qua chỉ là mạng đổi mạng, nếu tướng quân thấy không phục thì cứ việc giết thiếp đi.”

Thẩm Hoài An như bị rút sạch sinh khí chỉ trong một đêm, từ đó không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

Cố Thanh Uyển chết, Phù Dung bị đưa đến am ni cô.

Lão phu nhân nghe chuyện trong phủ, chỉ thở dài một tiếng, rồi ở lại chùa chuyên tâm lễ Phật, không muốn trở về nữa.

Thẩm Hoài An gửi Bảo Nhi cho tộc nhân nuôi dưỡng, còn bản thân thì ngày ngày chìm đắm trong men rượu, làm hỏng mấy nhiệm vụ, khiến thượng cấp nổi giận, bị tước danh hiệu, giáng chức đến một nơi hoang vắng khổ cực, lại còn vì say rượu mà ngã gãy chân trên đường đi làm nhiệm vụ, cuối cùng chức quan cũng mất luôn.

Giữa con phố phồn hoa nhất kinh thành, ta ngồi xe ngựa cùng mẫu thân xuất thành du xuân, thấy thiện đường đang phát cháo, liền sai Tử Tô mang một trăm lượng bạc qua đó làm chút công đức.

Mành xe vừa vén lên, liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc, đang cà thọt trong đám người bưng bát đợi phát cháo.

Là Thẩm Hoài An.

Hắn dường như cảm giác được điều gì, quay đầu lại, ánh mắt giao nhau với ta. Ta khẽ mỉm cười, rồi buông rèm xuống.

Mẫu thân hỏi ta cười gì.

Ta đáp: “Chỉ là thấy có vẻ như một người quen cũ ghé qua thôi.”

HẾT