Mẫu tộc của hoàng hậu căn cơ vững vàng nơi triều đình. Nếu không phải thái tử từ nhỏ thể nhược, hoàng hậu lại an phận thủ thường, thì làm sao đến lượt mẹ con quý phi kiêu căng như thế này?

Quý phi tái mét mặt mày, lắc đầu liên tục: “Hoàng thượng, không thể đuổi Trân nhi ra khỏi cung được! Nó chỉ là một đứa trẻ, thật sự không nhận ra thái tử!”

Hoàng hậu đã ôm thi thể thái tử khóc đến khô lệ, thân thể mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.

Tay bà chạm vào một vật cứng.

Lấy ra xem, thì ra là ngọc bội Tư Nam của thái tử.

Bà nắm lấy ngọc bội, giận dữ ném thẳng về phía công chúa.

“Đây là ngọc bội độc nhất vô nhị của thái tử! Ngươi dám nói mình không nhận ra?”

Ngọc bội này là vật hoàng đế đích thân ban cho vào ngày thái tử chào đời, người trong hậu cung không ai là không biết.

Thế mà công chúa kiêu căng lộng quyền lại chẳng biết gì.

Công chúa nhìn ngọc bội, vẫn không thấy hối hận: “Chỉ là một miếng ngọc vớ vẩn, ta có đến mấy miếng, ai biết được đấy là của thái tử?”

Hoàng đế liếc nàng một cái, lập tức vung tay tát một cái như trời giáng.

Công chúa bị tát ngã xuống đất, nửa khuôn mặt lập tức sưng đỏ.

“Đứa ngu ngốc như ngươi cũng xứng làm con gái trẫm?”

Quý phi vội kéo công chúa quỳ xuống, run rẩy nói: “Mau nhận sai với phụ hoàng đi!”

Công chúa toàn thân phát run, miễn cưỡng nhận tội.

Hoàng hậu môi trắng bệch như cánh hoa lê, ngồi ôm thi thể thái tử không nói một lời.

Ta nắm chặt tay con, quỳ một bên.

Nhìn mẫu tử quý phi dập đầu, nhưng lòng lại không chút vui vẻ.

Kiếp này, con ta tuy chưa chết, nhưng thái tử đã vĩnh viễn không còn.

Đứa con được hoàng hậu nương nương dốc hết tâm can bảo vệ, chỉ vì lén cải trang làm tiểu thái giám ra ngoài dạo chơi mà mất mạng.

Có lẽ nó chỉ muốn ngắm vài cành hồng mai trong ngự hoa viên, hay thưởng tuyết một chút, thế mà chỉ vì tâm tình công chúa không tốt liền bị hại chết.

“Phụ hoàng, con biết lỗi rồi, con không nên vì một cây trâm mà hại chết thái tử đệ.”

“Trâm? Cái gì mà trâm.”

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn sang, công chúa run lẩy bẩy, vội đáp: “Là… là cây trâm san hô ngọc trai phụ hoàng ban cho con ──”

Chưa kịp dứt lời, người của hoàng hậu đã lục được cây trâm trong tẩm điện của công chúa mang đến.

“Đây chính là cây trâm mà ngươi vắt óc tìm?”

Hoàng hậu cầm lấy cây trâm, vạch mạnh lên mặt công chúa.

Công chúa hét thảm một tiếng, trên mặt thêm một vết sẹo giống hệt thái tử.

Hoàng hậu ném cây trâm đi: “Thần thiếp chỉ cầu một mạng đổi một mạng! Con thiếp đã chết, nó dựa vào cái gì còn sống?”

Hoàng đế run cả người, sau một hồi im lặng mới mở lời: “Lời hoàng hậu chí phải, vậy thì… trẫm tuyên: xử trầm công chúa, quý phi đánh vào lãnh cung, giáng làm thứ dân.”

Quý phi như phát điên, bò tới ôm lấy chân hoàng đế, gào khóc thảm thiết.

“Hoàng thượng, không thể được! Thần thiếp đã mang long thai rồi!”

“Thái y nói là một bé trai mạnh khỏe, đã ba tháng rồi!”

Hình phạt dành cho mẹ con quý phi vì thế tạm hoãn lại. Hoàng đế chỉ phạt bọn họ cấm túc, lại thưởng rất nhiều trân bảo quý giá cho hoàng hậu để an ủi.

Còn ta, nhờ có hoàng hậu cầu xin mà lại an toàn vô sự.

Hoàng hậu còn đích thân mời ngự y tới trị thương cho ta.

Nhưng ta hiểu rõ, hoàng hậu… sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Không bao lâu nữa sẽ đến gia yến hoàng tộc, hoàng hậu cho truyền ta tiến cung.

Nàng đi thẳng vào vấn đề: muốn nhận con ta làm con thừa tự.

Nàng nghiêng người nằm trên giường, dáng vẻ bệnh tật hư nhược chẳng khác nào gió thoảng mây bay.

“Nếu ngươi không nguyện ý, ta cũng không miễn cưỡng.”

Ta vội vàng lắc đầu, nếu nhi tử có thể được nhận vào danh nghĩa của hoàng hậu, tất nhiên sẽ tốt hơn theo ta gấp bội.

Nó sẽ có nhiều tài nguyên hơn, có cơ hội tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn.

“Ngươi cũng biết thân thể ta xưa nay yếu ớt, để sinh được Ngọc nhi đã hao mất nửa cái mạng này, từ đó về sau ta không thể có con nữa.”

“Thế nhưng ta không cam tâm, vì sao bảo vật ta nâng niu trong tay lại cứ thế mà mất đi.”