10

Sáng hôm sau, tôi dậy không nổi.

Vì bọn tôi quần nhau đến tận hơn 6 giờ sáng mới ngủ.

Nhưng nghĩ đến chuyện chồng đã thất nghiệp, tôi không thể thất nghiệp theo, nên nghiến răng bò dậy.

Chồng tôi cũng ngáp ngắn ngáp dài mà dậy theo.

Anh ấy phải đưa tôi đi làm.

Vừa đến công ty, tôi lập tức mở điện thoại lên đặt hàng online.

Bây giờ chồng đã “ngã ngựa”, tôi phải tranh thủ thời cơ.

Tôi đặt mua đồ hóa trang mèo, đồng phục quản gia nam, cả còng tay, roi da, nến… mấy món chơi hơi mạnh tay một tí.

Tôi nhắn chồng nhớ chú ý nhận hàng.

Tôi bảo anh: “Chồng à, hồi trước anh làm việc nghiêm túc quá, chắc chắn rất áp lực. Em vừa đọc được một liệu pháp điều trị cực đoan — đó là dùng những công việc không nghiêm túc để chữa lành vết thương tâm lý do việc nghiêm túc gây ra.”

“Anh yên tâm, dù trái với nội tâm em, nhưng em vẫn sẵn sàng phối hợp với anh.”

“Anh phải nghiêm túc coi chuyện này như công việc. Ở nhà rảnh rỗi thì chịu khó xem phim, học hỏi thêm kỹ năng, cũng đỡ áp lực.”

Chồng tôi chỉ nhắn lại một dấu chấm: 「。」

11

Tôi không biết chồng có hiểu mấy ẩn ý của tôi không.

Tối qua tuy anh làm việc rất nghiêm túc, đúng kiểu vì tiền mà liều mạng.

Nhưng mà… tôi thấy anh vẫn hơi theo kiểu “lấy số lượng bù chất lượng”.

Chỉ lo tăng số lần, chứ kỹ năng thì… chưa lên tay.

Hồi trước, chúng tôi là vợ chồng bình đẳng. Tôi cũng vì muốn giữ hình tượng “em gái trong sáng” nên phải giấu hết sở thích thật của mình.

Nhưng giờ thì cuộc chơi đã thay đổi.

Anh ấy là người đàn ông không có thu nhập, không có giá trị, phải phục vụ vợ, không thì bị đuổi khỏi nhà?

Tôi định đi rút tiền mặt ở cây ATM, nhưng nghĩ lại… tối qua bị “tọng” hơi quá, nghỉ vài hôm rồi tính tiếp.

Về đến nhà, chồng đã nấu cơm xong, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

Tôi… rất hài lòng.

12

Ăn xong, hai đứa rủ nhau đi dạo công viên một vòng rồi về.

Tôi chuẩn bị đi tắm.

Vừa bước vào nhà tắm thì chồng cũng lặng lẽ bước vào theo.

Tôi quay đầu nhìn anh.

Vẫn hơi… ngại ngùng một chút.

Tối qua thì đúng kiểu “tội phạm vì đam mê”, còn giờ thì về lại trạng thái bình thường.

Tôi nói: “Hôm nay không cần anh tắm giúp đâu, để em tự làm.”

Anh nghiêm túc đáp: “Phu nhân, tôi còn phải kiếm tiền nuôi vợ nữa mà.”

Tôi chớp lấy thời cơ: “Anh có vợ rồi mà còn tới tắm cho tôi?”

Anh nhìn tôi, nghiêm mặt nói: “Vợ tôi không để ý đâu. Miễn là tôi mang tiền về nhà là được.”

Tôi đành giả vờ lúng túng: “Hôm nay tôi không có tiền đâu.”

“Ghi sổ nhé.”

Tôi từ chối: “Hôm nay thật sự không được. Hôm qua mệt quá.”

“Coi như làm miễn phí nha.”

Anh lập tức bắt đúng điểm yếu của tôi — rất thích đồ miễn phí.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà lườm anh: “Sao anh không nói là… tắm tặng trứng gà luôn đi?”

Chồng tôi bật cười. Anh ghé sát vào tai tôi, thì thầm: “Tặng em hai quả trứng.”

Tôi: …

13

Chồng tôi… hư thật rồi.

Chỉ là tắm thôi mà cũng có thể “phát minh” đủ thứ kiểu.

Lên đến giường, anh lại bắt đầu hôn tôi.

Tôi vội vàng đẩy anh ra: “Em không trả tiền đâu đấy nhé!”

Anh đáp tỉnh bơ: “Anh cho em ghi nợ.”

“Em không ghi nợ!”

Anh nắm lấy cổ tay tôi, rồi từ dưới gối lôi ra một chiếc còng tay, “tách” một cái còng luôn vào tay tôi: “Giờ là giai đoạn cưỡng chế mua bán.”

Nhưng chồng tôi vẫn còn chút lương tâm… cuối cùng vẫn tha cho tôi.

Sáng hôm sau, tôi ngồi trong công ty suy nghĩ cả ngày.

Tôi nhận ra: phải giành lại quyền chủ động.

Mà quyền chủ động = tiền.

Tối ăn cơm, tôi hỏi chồng: “Anh còn bao nhiêu tiền trong tay?”

Anh nghi ngờ: “Hỏi làm gì? Tiền lương của anh chẳng phải đều đưa em rồi còn gì?”

Tôi nói thẳng: “Chúng ta là vợ chồng, không được có quỹ đen riêng.”

Thế là… tôi lại moi được từ người anh mấy chục vạn.

Đúng là không thành thật.

Sau khi cầm được tiền, tôi lập tức lên lớp: “Chồng à, bây giờ anh phải nhận rõ vị trí của mình!”

14

Anh cười: “Anh là vị trí gì cơ? Thất nghiệp thì là tội à?”

Tôi nghiêm mặt ngay: “Nghiêm túc chút coi!”

Tôi vừa mềm mỏng vừa cứng rắn: “Anh đang thất nghiệp, không có thu nhập, ở nhà ăn bám — nên phải biết thân biết phận, tôi bảo gì thì làm cái đó, tôi nói không thì anh không được làm. Hiểu chưa?”

Anh phản kháng: “Ai bảo anh ăn bám? Quần áo em mặc là anh giặt, cơm em ăn là anh nấu, chén em ăn xong là anh rửa, nhà là anh lau. Gần đây muốn có tiền tiêu vặt, ngay cả tắm cho em cũng là anh làm!”

Tôi nhướng mày: “Vậy là anh không muốn ‘làm việc tại nhà’, để trị liệu ‘tổn thương tâm lý do công việc cũ’ à?”

Anh lập tức thành thật lại: “Muốn trị liệu mà, vợ yêu~”

Tôi hừ một tiếng: “Từ giờ nhà này phải nghe lời em.”

Anh gật đầu: “Rồi rồi. Nào, để anh tắm cho em.”

Tôi lập tức xua tay: “Dạo này không cần. Dạo này anh nên xem thêm video để nâng cao nghiệp vụ, đừng có suốt ngày chỉ biết ‘cày số lượng’. Không hiệu quả đâu. Phải có kỹ thuật, có thực lực!”