Ngay khoảnh khắc đó, ta nắm lấy tay nàng, hung hăng đẩy cả hai xuống hồ.
Thúy Liễu hoảng hốt hét to: “Quý phi nương nương! Người sao lại đẩy nương nương nhà ta?!”
“Nương nương hiện giờ đang mang long thai đó!”
Quý phi đứng trên bờ vẫn còn sững sờ chưa kịp phản ứng.
Chỉ thấy xa xa đoàn nghi trượng của hoàng thượng đang tiến đến.
Thấy ta vùng vẫy giữa hồ, ngài vội nhảy xuống cứu.
Ta nước mắt lưng tròng, bám lấy vạt áo ngài: “Hoàng thượng… thiếp… bụng thiếp đau quá…”
“Truyền thái y!!!”
Quý phi luống cuống giải thích: “Hoàng thượng, không phải thần thiếp đẩy nàng, là nàng tự ngã xuống!”
Hoàng thượng lạnh lùng liếc nàng: “Ý ngươi là, nàng ngay cả con cũng không màng chỉ để hãm hại ngươi?”
“Trần quý phi, ngươi cũng lớn gan thật!”
Con ta… mất rồi.
Hoàng đế sai người lấp hồ Ngự.
Quý phi bị giáng ba cấp, thành quý nhân, trước khi sinh không được rời khỏi tẩm cung nửa bước.
Nghe nói nàng ngày nào cũng khóc trong cung, mắng ta là tiện nhân hại nàng.
Thế nhưng cho dù có bất mãn đến đâu, nàng cũng không còn cơ hội báo thù ta nữa.
Cuối cùng, ta cũng được sống yên ổn một thời gian.
Hoàng hậu mời thái phó dạy học cho nhi tử, ta cũng rất ít gặp con mình.
Ta thường đến cung của hoàng hậu bầu bạn chuyện trò cùng nàng.
Nàng và hoàng thượng là thanh mai trúc mã, bên nhau ba bốn chục năm.
Vì thương xót thân thể nàng yếu ớt, hoàng thượng chưa từng ép nàng sinh con.
Nhưng rồi hoàng thượng lại có một quý phi mỹ miều, kiêu ngạo, biết làm nũng.
Chẳng bao lâu nàng ta đã sinh ra công chúa cho ngài.
Nhiều năm về trước, họ mới chỉ có một mình Thái tử Ngọc nhi.
Hoàng hậu khẽ cười cay đắng: “Lời nam nhân đều không đáng tin, cho dù là hoàng thượng cũng vậy thôi.”
Con nối dõi của hoàng đế không nhiều, ngoài Thái tử đã mất, công chúa và nhi tử của ta, những đứa trẻ khác phần lớn đều chết yểu.
Kẻ vì tai nạn, người vì bệnh tật.
Nói đến đây, trong lòng ta mơ hồ dâng lên một nỗi bất an.
Nhưng cụ thể là bất an vì điều gì, ta lại không nói ra được.
Ta vội sai Thúy Liễu đi điều tra một chuyện.
Đợi nàng mang tin trở về, lòng ta lạnh buốt.
Sao lại có thể như vậy…
Ta mất trọn một đêm không ngủ để tiêu hóa sự thật ấy.
Chẳng mấy ngày sau, đến ngày sinh nở của quý phi… không, giờ chỉ là Trần quý nhân.
Quý nhân khó sinh, máu chảy thành thau, từng chậu từng chậu được khiêng ra ngoài.
Hoàng đế và hoàng hậu lại không hề lo lắng, thậm chí còn ung dung trò chuyện.
Chỉ có công chúa là gần như bật khóc vì sốt ruột.
May mắn thay, chẳng bao lâu sau, trong phòng truyền ra tin mừng.
“Sinh rồi! Sinh rồi! Quý phi đã sinh xong rồi!”
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bà đỡ lại mặt cắt không còn giọt máu bước ra.
“Là hoàng tử hay công chúa? Sao không nói gì?”
Bà đỡ mấp máy môi vài cái rồi “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Hoàng thượng, quý nhân sinh ra một thai nhi đã chết từ trong bụng mẹ!”
“Không thể nào! Ngươi nói láo!”
Công chúa giận dữ đá một cước vào bà đỡ: “Ngươi dám nguyền rủa mẫu phi ta?!”
Chiếc tã bọc đứa trẻ dần được mở ra, lộ ra một hài nhi toàn thân tím tái.
Đứa trẻ vừa ra đời đã không còn hơi thở.
Trần quý nhân nghe tin thì lập tức ngất lịm.
Hoàng thượng sai người đem chôn đứa trẻ, có vẻ cũng thấy xui xẻo, từ đó không còn lui tới chỗ quý nhân nữa.
Từ sau biến cố ấy, tinh thần quý nhân ngày càng suy sụp, hằng ngày đều đi khắp nơi tìm con. Cuối cùng bị hoàng thượng nhốt vào lãnh cung.
Ban đầu công chúa còn tới khuyên nhủ, về sau cũng mặc kệ.
Không lâu sau, quý phi lìa đời.
Công chúa thì răng cửa chưa kịp trồng lại, nói năng đều thoát gió.
Vốn là người kiêu ngạo tùy hứng, giờ mất hết sủng ái, cũng đành cụp đuôi làm người.
Nhi tử của ta càng lớn càng hiểu chuyện, ngày ngày đọc sách khổ học, tuyệt nhiên không ra ngoài nghịch ngợm như xưa.
Thân phận của ta cũng nước lên thuyền lên, thường ngày phụ hoàng hậu quản lý lục cung.
Chỉ là, điều nghi vấn kia… ta vẫn không dám hỏi hoàng hậu.
Thoáng chốc, công chúa cũng đến tuổi cập kê.
Thân vương Hung Nô dâng thư cầu hôn công chúa, lại còn chỉ đích danh phải là công chúa chính thất.
Mà trong cung, công chúa đến tuổi thích hợp chỉ còn một mình Trân nhi – con gái của Trần quý nhân.

