Vừa nghe tin này, công chúa liền xông thẳng vào tẩm điện của ta.

“Có phải là ngươi bày ra với phụ hoàng? Ngươi hận ta đến thế, hận đến mức muốn gả ta đi nơi khỉ ho cò gáy ấy sao?”

Ta buông bút, chậm rãi lau tay.

“Công chúa chẳng lẽ không muốn đi?”

“Dĩ nhiên là không! Ta không đời nào tới nơi hoang vu đó! Ta là con gái duy nhất của phụ hoàng cơ mà!”

“Người sẽ không nỡ để ta đi đâu!”

Những năm gần đây, quan hệ giữa hoàng đế và công chúa đã dịu đi nhiều.

Dường như mọi người cũng dần ngầm cho qua chuyện thái tử đã chết vì ai.

“Vậy công chúa cứ đến xin hoàng thượng hạ chỉ, tự nhiên không ai dám ép ngươi.”

Thái độ hờ hững của ta lại khiến nàng thêm tức giận, công chúa nghiến răng trợn mắt nhìn ta: “Đừng tưởng ngươi đắc ý! Ngươi chỉ là con chó giữ cửa cho hoàng hậu!”

“Ngươi quên lúc trước ngươi quỳ dưới chân ta thế nào rồi sao?”

Ta nhìn nàng, giơ tay tát một cái.

Công chúa ôm má, không thể tin nổi: “Ngươi… ngươi dám đánh ta?!”

Ta sớm đã muốn đánh từ lâu.

Chỉ có thể nói, đứa trẻ không mẹ che chở đúng là rơm rạ.

Khi quý phi còn được sủng ái, hai mẹ con nàng kiêu căng cỡ nào chứ.

Gió xoay hướng rồi, giờ ta lại đứng trên đầu họ.

Công chúa khóc lóc bỏ chạy, ta bèn đến tâu chuyện nàng không muốn hòa thân với hoàng hậu.

Nghe nói hoàng hậu chỉ nói một câu, công chúa liền ngoan ngoãn chuẩn bị lên đường.

Chỉ là, trên đường hòa thân, đoàn người gặp phải thổ phỉ, công chúa chết tại chỗ.

Quý phi và công chúa đều đã chết.

Theo lý mà nói, đại cừu đã báo, ta nên thấy nhẹ nhõm.

Nhưng nỗi u ám trong lòng ta lại ngày càng nặng nề.

Hoàng đế lại bắt đầu tổ chức đại tuyển tú.

Chỉ là không biết do tuổi cao hay vì lý do gì, những tú nữ được sủng hạnh đều không có ai hoài thai.

Thân thể hoàng đế ngày một suy yếu, chỉ cần đi vài bước là choáng váng, dù dùng bao nhiêu linh dược cũng không ăn thua.

Hôm ấy, hoàng thượng triệu ta bồi giá.

Ngài đã sớm chuẩn bị xong chiếu thư, định sau khi băng hà sẽ truyền ngôi cho nhi tử của ta.

Ngài nắm lấy tay ta, đôi mắt mờ đục: “Vân phi… không ngờ cuối cùng con của trẫm chỉ còn lại con trai nàng. Tương lai giang sơn này cũng sẽ giao cho nó.”

“Hoàng thượng… người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, thọ tỷ nam sơn.”

Ta an ủi đôi câu, vậy mà đêm đó hoàng thượng liền băng hà.

Hoàng đế băng hà, toàn cung chìm trong bi thương.

Nhi tử của ta đăng cơ xưng đế, ta và hoàng hậu đều tấn phong thành Thái hoàng thái hậu.

Lúc này ta mới dám hỏi nàng điều vẫn canh cánh trong lòng.

“Lúc trước người đã nói gì với công chúa, mà khiến nàng cam tâm tình nguyện đi hòa thân?”

Hoàng hậu khẽ cười, đáp nhẹ nhàng: “Ta chỉ nói với nàng rằng… nàng không phải con ruột của hoàng thượng mà thôi.”

Đồng tử ta co rút lại.

Chỉ nghe hoàng hậu nói tiếp:

“Không chỉ mình nó. Thật ra, trong cung này… chẳng đứa trẻ nào là con của hoàng thượng cả.”

Tay ta run đến mức suýt đánh rơi chén trà.

Chuyện này… là thứ ta có thể biết ư?

Hoàng hậu vỗ vai ta, dịu dàng giải thích:

“Đừng lo, bí mật này đã theo hoàng thượng xuống hoàng tuyền, chẳng ai biết đâu.”

Nguyên lai hoàng thượng mắc bệnh vô tinh, không phải hoàng hậu không muốn sinh con.

Chỉ là bí mật ấy lúc đầu chỉ có mình hoàng hậu phát hiện.

Nàng vốn định giữ kín cả đời, cùng hoàng thượng sống trọn kiếp phu thê.

Thế mà hậu cung lại có người mang thai.

Từ đó lòng hoàng đế dần nghiêng lệch, không còn đặt tâm tư trên người nàng nữa, lại quay sang sủng ái quý phi.

Hoàng hậu hận.

Nàng cũng tìm một người kín đáo để mượn giống, sinh ra thái tử.

Sau khi có thái tử, nàng dốc toàn tâm toàn lực vào đứa trẻ ấy.

Kết quả… thái tử lại chết thảm.

Từ đó, trái tim hoàng hậu hoàn toàn đen tối.

Nghĩ đến đây, ta chợt nhận ra chuyện gì đó quái dị.

Nếu hoàng thượng không thể sinh con, vậy nhi tử của ta, lần mang thai năm ấy…